NẾU ĐỜI GIẢ TẠM TA CÒN CÓ NHAU thơ Dư Thị Diễm Buồn
NẾU ĐỜI GIẢ TẠM
TA CÒN CÓ NHAU
DTDB
Cha nằm một chỗ
Đôi mắt lờ đờ
Mặt hằng nét khố
Mái tóc bạc phơ
Mẹ ngồi bên cạnh
Ngùi ngậm thương chồng
Ngoài trời giá lạnh
Mắt buồn mênh mông
“Chồng lâm trọng bịnh
Cơn stroke qua rồi
Khi mê, lúc tỉnh…
Chẳng nhận ra tôi!
Nhớ ngày đám cưới
Hơn bốn mươi năm
Trong tôi như mới
Mấy độ trăng rằm…
Chồng tôi lính chiến
Đánh trận Vườn Đào
Bôn ba Chương Thiện
Cao Lãnh, Cà Mau…
Lùng địch Đồng Tháp
Ứng chiến Bà Bèo
Lội qua Xoài Rạp
Muỗi, đỉa, vắt…đeo
Thay chồng chăm sóc
Mọi việc trong nhà
Các con ăn học
Cùng cha mẹ già
Giải ngũ chẳng hẹn!
Trên chiến trường xa
Thân không toàn vẹn
Mất quá phần ba…
Nước nhà nghiêng ngữa
Bởi giặc tràn vào
Hàm Luông, Cái Nứa…
Cải tạo lao đao!
Gia đình vượt biển
Khốn đốn tột cùng
Tưởng chừng đưa tiễn
Chàng vào mông lung
Vợ chồng bươn chãi
Nuôi lũ con thơ
Chiều hôm nắng quái
Lạnh Chi-ca-gô!
Con chưa thành đạt
Chàng giải phẩu tim
Cảnh nhà xao xác!
Chứng giám Hoàng thiên…”
Chuỗi dài năm tháng
Dưỡng lão cha nằm
Keo sơn nghĩa nặng
Mỗi chiều… mẹ thăm
“…Nếu đời giả tạm!
Ta còn có nhau
Tuổi già ảm đạm…
Ơn nặng tình sâu…”
Tay cha mẹ nắm
Thanh xuân đã qua
Nhưng lòng mẹ ấm
Bởi còn có ba…
“Cảm ơn ba má…”
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Email:dtdbuon@hotmailcom