MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA – truyện dài của Thinh Quang

THINH QUANG

MƯA BÊN NÀY, NẮNG BÊN KIA

 

 

 

CHƯƠNG MỘT

CÀNG VỀ CHIỀU TRỜI CÀNG OI Ả!

Ánh nắng như thiêu đốt cả cây cỏ ở ven đường. Bầu trời xanh

biếc loáng thoáng gợn lên vài lọn mây trắng trông hệt như dải

khăn vôn dài lê thê của cô dâu ngày cướị Ðàn gà con đang ẩn mình

trong đôi cánh của mẹ bỗng vụt chạy ra đuổi theo mấy con chim sẻ

vừa sà xuống tìm mồi trên đám cỏ khô cằn vàng vọt. Thỉnh thoảng

có tiếng chó hực lên ở bên kia hàng dậụ Vài cô gái quê mặt mày

rực đỏ như quả gấc chín dưới ánh nắng chiều, tay xách chiếc rổ

tre cũ kỹ sổ vành vừa đi vừa tán gẫụ Dường như mấy cô thôn nữ

đang than phiền về cảnh trời nắng hạn.

– Trời Thiểm Tây có khác! – Quốc Trung vừa đi vừa lẩm bẩm một

mình.

Mặt mày Quốc Trung cũng rực đỏ lên như người say rượụ Từ bến

xe đò chợ Huyện về đến nhà cũng khá xa, nên phải nghỉ lại đêm

đợi đến hôm sau lội bộ. Chàng phải dậy ngay từ lúc ánh bình minh

vừa ló dạng, lủi thủ đi một mình về đến đầu làng thì mặt trời đã

xế bóng. rãnh nước ở vệ đường như hoàn toàn khô cạn. Mặt nước như

quánh hẳn lại vàng khè vẩn lên một màn mỏng hệt màu thủy ngân mờ

đục phơi mình dưới ánh nắng trời chiềụ Nơi đây lúc còn nhỏ chàng

đã cùng với đám bạn đồng lứa trong xóm đưa nhau xuống lội bì bõm

để bắt ốc hoặc chạy đuổi theo mấy con còng cao cẳng ẩn núp bên

trong mấy lỗ hang ven nếp rạch. Chẳng biết lũ bạn ngày xưa đó hiện

chúng ở đâu và đang làm gì? Có thể bọn họ đã lập gia đình, con

đàn con lũ cả rồi!

Ý nghĩ vẩn vơ này khiến Quốc Trung sực nhớ lại luật tảo hôn ở

miền quê. Ðối với các cụ bao giờ tục tảo hôn cũng có lý,trước là

để nối dõi tông đường, sau là để kế nghiệp mình mà cai quản gia

tài điền sản. May mà gia đình chàng thuộc hàng khấm khá được cha

mẹ cho ra tỉnh thành ăn học để kiếm thêm ba chữ, nếu không thì

bây giờ cũng đã lên chức bố rồị Nghĩ đến đây Quốc Trung mỉm cười

tự cho mình là khôi hàị

– Nếu vậy thì bao giờ có chuyện gặp gỡ Thụy Quyên?

Cảnh tượng buổi lễ mãn khóa cách đây mấy hôm bỗng hiện ra trước

mắt. Sau lời tuyên bố bế mạc của ông Hiệu trưởng, toàn thể học

sinh ùa nhau chạy tán loạn chẳng khác như đàn ong vỡ tổ. Hầu hết

đều là học sinh nội trú chạy về phòng ngủ thi nhau thu xếp hành

trang chuẩn bị về quê nghỉ ngơi ba tháng hè. Còn lại một số đưa

nhau đi bát phố hoặc vào quán ăn đãi nhau buổi ăn cuối cùng trước

khi giã biệt. Quốc Trung thì lo tìm hiểu thu xếp công việc thi vào

Ðại học. Chàng sực nhớ đến Nhiệm Khải Sanh. Ðó là đứa bạn chí thiết

lúc nào cũng muốn tác hợp cho mối tình giữa chàng và Thụy Quyên.

– Quốc Trung! mày có thư nhà…

– Thư?

– Thật đấy! Bộ nói đùa saỏ

– Khải Sanh vừa nói vừa từ phòng công văn kế cận cầm phong thư

chạy đến trao tận tay cho Quốc Trung, rồi hắn nghếch mắt lên làm

điệu bộ trông thật buồn cườị

– Xem này! có phải không hả?

Ðón lấy phong thư từ tay bạn, Quốc Trung vội bóc ra xem. Mặt

chàng luôn luôn thay đổị Khải Sanh đoán biết ngay là ắt có

chuyện bất ổn xảy đến cho bạn mình.

– Thế nàỏ Có gì mới lạ không?

– Ba mình không được khỏe,Người muốn mình về ngaỵ

– Ừ, thì mày về. Chúng mình lại hẹn gặp nhau…

Quốc Trung khẽ lắc đầu:

– Có thể…mình bị…gián đoạn việc học hành rồị

Khải Sanh có vẻ như chưa hiểu hết lời nói của bạn mình:

– Saỏ Hả?… mày nói điều gì là không cho phép?

– Chẳng phải là không cho phép, mà là cần mình trở về để cáng

đáng việc nhà.

Nói đến đây Quốc Trung bỗng ngưng bặt lại, đưa mắt nhìn đôi

chim bồ câu đậu trên bờ tường bên ngoài rỉa cánh cho nhaụ Chàng

lẩm bẩm trong miệng:

– Ðể rồi sẽ lo liệu sau…Có sao đâủ Mọi việc đâu sẽ lại vào

đấy…

Nhiệm Khải Sanh vỗ vào vai bạn nói:

– Thôi, mình tạm gát chuyện đi hay ở lại, bây giờ mình mời bồ

đi ăn “há cẩu”. Hôm nay Khải Sanh này đãi…

Vừa nói Khải Sanh vừa nắm tay bạn lôi đị Quốc Trung mặt dàu

dàu bảo bạn:

– Khải Sanh! tại You không biết đó thôi! Mình có linh cảm như

về lần này e không hi vọng có ngày trở lạị

Nghe bạn nói Khải Sanh có vẻ xúc động:

0

– Vậy You đùng về có được không?

Trên mặt hiện lên vẻ thảm não, Quốc Trung lắc đầu:

– Làm như vậy là bất phảị Mình không về sẽ làm bất ý cha mẹ,

nhất lại là cha mình hiện đang lâm trọng bệnh…

– Ồ! vậy thì cứ quyết định dứt khoát. Một là về hai là cứ ở lại

đây tiếp tục việc học hành. Dễ ợt hè!

Hắn vừa nói vừa đưa chiếc bánh “há cẩu” còn nóng hổi vào miệng

cắn đứt làm hai mảnh khiến nước bên trong ruột của chiếc bánh trào

ra hai bên khóe mép. Hắn đưa khăn tay lên chùi rồi tiếp tục nhai

một cách ngon lành.

Quốc Trung ngồi thẫn thờ không còn tha thiết gì đến việc ăn uống.

Khải Sanh nhìn bạn rồi bằng giọng thương cảm:

– Sao ngồi ngơ đũa vậỷ Thôi à? Mình có đủ tiền bao cho You

một chầu thỏa thích. Ăn đi! Cứ ăn cho no đi…Mình biết You khoái

nhất món này mà…

Hắn vừa nói vừa cười gắp bỏ vào chén cho bạn:

– You đừng suy nghĩ gì nhiều thêm nhọc trí,. Cứ ăn đi…

– Mình no quá, Khải Sanh à! You cứ ăn đị

Lúc bây giờ Nhiệm Khải Sanh mới bắt đầu đi sâu vào câu chuyện

của Quốc Trung:

– Chẳng biết You nghĩ thế nào về câu chuyện ấỷ Theo mình làm

con thì phải hiếu để với cha mẹ. Tuy nhiên đôi khi vì tương lai

cũng cần phải nêu ra lý do vì sao mình cần phải tiếp tục trên

đường học vấn để bảo vệ lập trường mình. Như vậy có gì là ngỗ

nghịch, trái với luân thường đạo lý? Phải không?

– Chính mình cũng nghĩ như You vậỵ Tuy nhiên chẳng biết bệnh

tình của ba mình ở quê nhà như thế nàỏ Chẳng lẽ chỉ nghĩ đến

tương lai mình mà quên đi lòng hiếu thảo saỏ 0

– A! cái thằng này! Ðã quyết định vậy rồi mà còn để mặt mày ủ

dột thì quả thật là mâu thuẫn…

Hắn chưa nói hết lời đã ngửa mặt lên trời cười khanh khách…

Giọng cười cũng hồn nhiên như bản chất của hắn. Bỗng Khải Sanh đưa

mắt đăm đăm nhìn vào mặt Quốc Trung hỏi:

– Còn Thụy Quyên?

Ngẫm nghĩ trong giây lát Quốc Trung giọng buồn bã đáp lại bạn:

– Thì cũng phải đợi khi về xem tình hình xong rồi hẳn tính.

– Theo tao nghĩ chuyện này You nên cho Thụy Quyên biết mới

đúng.

Quốc Trung khẽ gật đầu:

– Nhưng mình phải nói làm sao đâỷ

– Cứ bảo thẳng cho nàng biết là You sẽ trở lại để tiếp tục đi

lên bậc Ðại học.

– Nói thì được song liệu có…

Nói đến đây Quốc Trung cảm thấy cổ mình tắc nghẹn. Chàng cúi

gầm mặt xuống cố lẩn tránh đôi mắt của Khải Sanh đang đăm đăm

nhìn mình.

– Liệủ Liệu như thế nàỏ – Khải Sanh hỏi gặn lại – Hay You

còn lưỡng lự phải không?

Rồi như để nhắc nhở đến cuộc tình giữa hai người, hắn chậm rải

nói lên một cách chân tình:

– Theo chỗ tao biết thì Thụy Quyên đặt rất nhiều kỳ vọng nơi

You! Chẳng lẽ…

Quốc Trung cảm thấy lòng mình xa xót nhăn mặt đáp lại bạn:

– Biết mà…Mình biết lắm! Khải Sanh ơi! Mình thật khổ tâm

lắm…

– Vậy thì tốt. You nên tìm Thụy Quyên ngay hứa với nàng là sẽ

trở lại đây sau khi thu xếp xong công việc nhà…

Nói xong hắn ra quày tiền trả rồi kéo Quốc Trung ra khỏi quán.

– Giờ chúng mình tạm chia tay nơi đâỵ Tao về Ký Túc Xá thu

dọn đồ đạc. Còn You nên đi tìm Thụy Quyên để giải quyết vấn đề.

Sau khi trả tiền Khải Sanh siết chặt tay bạn cùng đi ra bên

ngoài rồi đứng dầng lại trân trối nhìn bạn, không nói thêm một

lời nào, đoạn quầy quã đi lẫn vào đám đông ngườị Quốc Trung lầm

lũi đi về hướng văn phòng của viên giáo sư Cố Vấn Học Ðường, nơi

đây chàng biết đích xác là người yêu của mình đang hiện diện để

tìm hiểu cách lập thủ tục để vào ngành Sư Phạm…

Thụy Quyên tuy chưa hẳn là một cô gái có nhan sắc nhưng được

cái mặn mà dễ thương cọng thêm với nét thùy mị hài hòẳ Nàng yên

lặng ngồi nghe Quốc Trung trần tình về lá thư nhà chàng vừa nhận

được và nói lên ý định của mình. Ðợi Quốc Trung dứt lời nàng mới

dịu dàng hỏi:

– Thế anh định ngày nào sẽ lên đường?

– Ngày mốt! – Quốc Trung gật đầu đáp lại – Anh nghĩ là mình

phải trở về gấp vì anh là đứa con trai duy nhất. Anh không muốn

ba phải mòn mỏi đợi chờ. Anh hứa với em là sẽ trở lại ngay khi

sức khỏe của người bình phục.

Rồi như muốn bảo đảm cho lời nói của mình, Quốc Trung nhấn

mạnh lại về quyết định giữa hai người trước ngày mãn khóa:

– Bước vào ngưỡng cửa Ðại học là ước vọng của cả hai chúng tạ

Anh nghĩ điều này chúng ta không thể từ bỏ được.

– Vâng! em biết! Em tin rằng anh thế nào cũng sẽ trở lại đây

để tiếp tục việc học hành. Theo em thì ngoài bổn phận làm con,

còn có một số việc phải tự mình quyết định lấỵ Trường hợp của em

như anh đã biết; ba má quyết liệt từ chối cho rằng “con gái” học

bấy nhiêu đủ rồị Tuy nhiên em vẫn cương quyết nài xin, cuối cùng

rồi ba má cũng vui lòng chấp thuận.

Một vẻ buồn thoáng hiện lên đôi mắt nàng, yên lặng trong phút

giây đoạn nói tiếp ý mình:

– Ðành là phận gái song bản tính em không bao giờ hèn nhát,

nhu nhược. Em luôn luôn chiến đấu ngay với bản thân mình nếu xét

thấy nhu cầu của mình là đúng.

Lời nói này khiến Quốc Trung vã cả mồ hôi trán. Chàng phải

dùng đến vạt áo thấm nhẹ lên chỗ có m

ồ hôi vã rồi vội đáp:

– Biết! Anh biết. Anh là con trai mà! Thụy Quyên…

Nhìn vẻ bối rối của Quốc Trung bất giác Thụy Quyên bật phì

cười:

– Khăn đây! Lau đi…

Rồi vẫn tiếp tục cười,nàng Thụy Quyên nhìn người yêu âu yếm

nói:

– Ðợi đến lúc nào thì anh mới quen dùng đến khăn taỷ

Quốc Trung cũng phá lên cười giả lả:

– Anh quen tính rồi… Bắt đầu từ nay anh sẽ cố gắng phục

thiện.

Thụy Quyên đắm đuối nhìn người yêu như tuồng muốn thu tất cả

hình ảnh chàng vào tận đáy mắt mình. Nàng chậm rãi nói:

– Chỉ có ngày mai nữa thôi! Anh đưa em đi xem hát bóng nha!

Quốc Trung mỉm cười nhìn người yêu đáp:

– Anh vốn ít thích đi lại chốn đông đảo! Có lẽ tâm hồn anh

thích hợp với cảnh thiên nhiên hơn là ở chốn thị thành chăng?

Ðến đây, ngừng lại trong giây lát, rồi mới tiếp tục nói lên

ý nghĩ của mình:

– Nếu em xin được má cho phép anh đưa ra vùng ngoại ô trọn cả

ngày mai thì hay biết bao!

Lúc bấy giờ Thụy Quyên mới sực nhớ là từ ngày quen Quốc Trung

đến nay ít khi nghe thấy chàng nhắc đến chuyện đi xem hát bóng,

mà chỉ toàn đến vùng yên tĩnh để đàm đạọ Có khi cả hai ngồi thờ

thẫn hàng giờ thả hồn bay theo dòng suy tư của mình…Nàng vui vẻ

gật đầu:

– Cũng được. Giờ thì em phải về nhà sớm. Mai chúng mình gặp

nhau nha!

Nàng vừa nói vừa đứng dậy và giữ theo truyền thống của Ðông

Phương, cúi đầu chào miệng thì lí nhí nói:

– Tạm biệt…Mai nha anh…Mình sẽ lại gặp nhau!

Dứt lời nàng vụt quay đi cố che dấu hai giọt lệ long lanh như

chực trào tuôn ra đôi khóe mắt…

*

Mặt trời dần khuất sau chân đồị Gió chiều nhẹ nhàng phe phẩy

trên các rặng câỵ Ðàn bướm ẩn mình trong đám bụi râm mát để tránh

bớt ánh nắng gay gắt của ngày hè, giờ cũng đã bắt đầu xuất hiện.

Chúng nhởn nhơ từng đàn trông như những con diều giấy lửng lơ bay

theo chiều gió…Hình ảnh này khiến Quốc Trung hồi tưởng lại thuở

thiếu thời của mình. Chàng đã từng cùng đám bạn đồng lứa trong làng

tung tăng chạy trên các cánh đồng cỏ cháy, hoặc len lỏi vào các

nương dâu xanh mướt đuổi theo bắt đem về ép trong các tập vở học.

Giờ nghĩ lại tự cho mình lúc bấy giờ đã làm được một việc có ý

nghĩa giải thoát cho chúng đi vào một kiếp khác đẹp đẽ hơn. Biết

đâu trong giờ phút này chúng đã hóa thân thành một bông hoa dại

ven đường, một cánh én mùa xuân hoặc con chim quyên bé bỏng hiền

hòa chẳng hạn…

Ý nghĩ ngộ nghĩnh này khiến Quốc Trung bật phì cười lẩm bẩm:

– Mình triết lý quá. Thật lẩm cẩm như ông cụ.

Miên man thả hồn theo dòng suy tư của mình cho đến lúc cái

cổng gạch rêu phong và hai cánh “đại bản” lồ lộ hiện ra trước

mắt, Quốc Trung mới sực tỉnh biết mình đã về đến nhà. Hai cái

khoăn đồng to tướng gắn ngay giữa đôi cánh cửa lớn sơn màu gạch

đầy loang lổ vẫn còn nguyên vẹn. Có điều ngày nay thì nó đã bị

han rỉ bởi nắng mưa và thời gian tàn phá ít nhiều rồị

Sẽ sàng bước lên mấy bậc tam cấp, Quốc Trung khẽ dán mắt vào

khe hở nhìn vào bên trong. Ngôi nhà cổ kính ba gian vẫn còn đó.

Con Vàng đang nằm ở góc hiên nhà như đánh được hơi người vội nhổm

dậy sủa vang lên rồi chạy thẳng ra tận cổng chực tông cánh cửa

khép hờ chụp lấy chàng. Nhưng khi nhận ra được hơi quen thuộc thay

vì xông đến dọa dẫm cắn xé, nó nhảy chồm lên quẩy đuôi quấn quít

rên lên ư ử tỏ vẻ mừng rỡ đến cực độ.

Quốc Trung chưa kịp ôm lấy nó thì con Vàng đã vội bỏ chạy trở

vào giữa sân trong sủa lên vài tiếng rời rạc ngắn ngủi, như tuồng

vừa mời mọc chàng vào nhà, vừa báo hiệu cho ông bà Mã hay là chàng

đã về đến nơị

Quốc Trung vừa bước quá giữa sân thì cũng vừa lúc có tiếng ho sù

sụ của ông Mã từ trong nhà vọng rạ Quốc Trung vội kêu lên:

– Ba, ba! con về đến nơi rồi đây…

– A! thằng Quốc Trung!

Bà Mã nghe tiếng con về hối hả từ trong nhà chạy xô ra nhìn

con trai mình, cổ bà như tắt nghẽn mãi về sau bà mới mở được

miệng cất tiếng run run kêu con:

-Con!… Quốc Trung, con ơi!… Con về thật đó saỏ

Rồi bà đứng sững lại tưởng cơ hồ mình đang nằm mơ. Bà giang hai

tay ra phía trước mặt, hối hả hỏi liên mồm:

– Con về thật saỏ Trung ơi! con đâu rồỉ Má con đây nè…

Bà bỗng reo lên:

– Thật hả con? Ðừng đùa với má nha! A! mày là cái thằng con

quỉ! Con đứng sờ sờ đó mà má không trông thấy gì cả…Dữ hôn xa

cách con mấy năm rồi…má nhớ con quá…đi…

Bà vừa nói vừa chạy về phía Quốc Trung ôm chầm lấy con bù lu bù

loa khóc:

– Con! con tôi! Lâu lắm rồi má không gặp được con. Má nhớ con

lắm! Má nhớ con đến đổ bệnh đổ hoạn… Hai năm rồi…

Quốc Trung cũng không thể cầm được dòng lệ để mặc cho nó chảy

ròng trên đôi má, sững sờ cầm lấy đôi tay xương xẩu của mẹ nghẹn

ngào thốt lên:

– Má! Má gầy quá! Má không còn như xưa nữạ Sức khỏe má thế nàỏ

Má có bệnh hoạn hay đau yếu gì không?

Bà Mã lắc đầu:

– Không! má chỉ có mỗi cái nhớ con không thôị Nhớ điên lên

được.

Bỗng từ bên trong có tiếng ông Mã vọng ra bằng một giọng yếu

ớt:

– Quốc Trung đó phải không con?

– Ðó! ba gọi con. Thiệt ông ấy tài dữ đi hè!

Ðến đây bà nắm chặt tay con cười nói:

– Ba con thính tai lắm. Mau vào nhà thăm ba con đị

Bà Mã vừa nói vừa dắt con đưa thẳng vào tận phòng ông Mã đang

nằm. Quốc Trung sững sờ nhìn cha mình. Cả tấm thân gầy đét của

ông như dán chặt bên trên tấm nệm loang lổ cả màu hoen ố. Mắt ông

trũng sâu xuống. Miệng hơi xếch lên về phía bên tráị Có lẽ ông

Mã cũng nghẹn ngào không nói được thành tiếng nên chỉ lặng lẽ vén

áo lên đưa tay đếm từng cái xương sườn của mình.

Giọng của Quốc Trung đầy vẻ xúc động run run nói:

– Ba! Ba gầy quá!

Chỉ nói bấy nhiêu Quốc Trung chạy xổ đến ôm chặt lấy cha mình

nức nở:

– Bẳba đau ốm ra làm saỏ Có hề hấn gì không? Tại sao ba

không gọi sớm cho con về?

Chàng vừa nói vừa khóc. Ông Mã đưa bàn tay xương xẩu của mình

lên xoa nhẹ lên lưng con thều thào nói:

– Việc học hành của con ra làm saỏ

Nghe hỏi đến việc học hành, Quốc Trung ngồi thẳng dậy báo tin

mừng cho cha biết là mình đã vừa tốt nghiệp xong bậc Cao trung.

– Tốt! tốt lắm! – Ông Mã lộ hẳn vẻ hoan hỉ nhìn con – Ba rất

sung sướng là thấy con đã nên người…

– Trông ba không được khỏe lắm. Ba có đi Bác sĩ nào không?

Ông Mã lắc đầu:

– Không! Ba không tin tưởng được mấy ông Tây ỵ Các ông ấy làm

sao bằng mấy ông Ðông y mình được? Sức khỏe ba còn tốt lắm. Con

yên lòng…

Nói xong ông Mã gượng nở nụ cười trên vành môi héo hắt của

mình, đoạn nói tiếp:

– Con nay đã thành nhân mà cũng lại thành tài rồị Ðó là niềm

ước vọng của ba trong bao nhiêu năm trường nay…

Bây giờ ông Mã mới chăm chú nhìn con, nhận thấy Quốc Trung ngày

nay lớn hẳn ra, lại mạnh khỏe hệt như thời trai trẻ của mình, khẽ

gật đầu ra vẻ bằng lòng, đoạn quay về phía bà Mã:

– Má nó đâu rồỉ

– Tôi đây!

– Bà làm tí gì cho con nó ăn đỡ lòng đị – Nói đến đây ông

chép miệng trách yêu vợ – Con nó đi đường xa mà bà không sợ nó

đói hay saỏ Vậy mà cứ bảo là thương với nhớ.

Quốc Trung vội lên tiếng:

– Khỏi phải nấu nướng gì má à! – Rồi quay lại phía cha – Thưa

ba, con còn no lắm…

Bà Mã mỉm cười khẻ nguýt yêu chồng và lặng lẽ xuống nhà bếp lo

làm thức ăn cho con.Lòng bà tràn ngập cả niềm vuị Ông Mã thì vì

quá xúc động được thấy con trở về nhà, nên sau khi trách vợ ông

nằm yên không nói thêm một lời nào nữạ

Ngồi cạnh bên cha, Quốc Trung đưa mắt quan sát lại căn phòng

quen thuộc mà những ngày chàng còn ở nhà thường ra vào dọn dẹp

hoặc sắp xếp sổ sách cho cha mình. Cái giường gỗ mun đen vẫn còn

để nguyên tại chỗ cũ. Có khác là hai cái tủ chứa áo quần ông Mã

mới mua sau này từ ngày chàng đã lên Bắc Bình học, kê sát bờ

tường đối diện. Bên cạnh đó là cái bàn nhỏ trên có đặt tấm gương

lớn soi mặt của bà Mã. Một bộ bình tích làm bằng sứ Giang Tây vẽ

hình ba ông Phước Lộc Thọ để ở mé bàn vừa đúng tầm tay với của

ông Mã.

Quốc Trung lặng lẽ đi về hướng cửa sổ nhô đầu ra bên ngoài

nhìn lại cảnh tượng vườn tược tò mò nhìn xem có gì thay đổi

không? Một luồng gió mát thoảng lạị Cây lệ chi vẫn còn đó, trông

nó lớn hẳn lên xum xuê cả quả. Trên cành dăm ba con chim xanh

nhảy nhót tìm mồị Vài ba con bướm có bộ cánh rực rỡ màu sắc lượn

quanh mấy bông hoa lựu rực đỏ mà bà Mã trồng nó ở xế mái hiên

Tâỵ

Tất cả những hình ảnh kỷ niệm xa xưa lần lượt hiện lên trước mắt.

Là đứa con độc nhất trong một gia đình phú nông, tương đối dư dả so

với đời sống đồng quê. Chàng có diễm phúc hơn những đứa bạn trong

làng, nên sau khi xong bậc tiểu học, chàng được lên chợ Huyện tiếp

tục đi vào bậc Trung học rồi thi vào trường Cao trung ở Bắc Bình.

Nhờ vậy mà chàng mới gặp gỡ Thụy Quyên – người bạn gái đồng lớp,

tâm đầu ý hợp và đã cùng thề non hẹn bể…

Có tiếng cựa mình của ông Mã khiến Quốc Trung giật mình vội

quay lại lấy quạt phe phẩy cho chạ Ông Mã vẫn yên lặng như còn

đang say ngủ. Tư bề vắng lặng. Thỉnh thoảng có vài tiếng Thạch

Sùng tắc lưỡi cùng với tiếng muỗi vo ve, khiến căn phòng đã lạnh

lẽo càng lạnh lẽo hơn. Quốc Trung cảm thấy lòng mình nhẹ lâng lên

một nỗi buồn man mác. Hình ảnh của Thụy Quyên lại chập chờn hiện

lên trước mắt. Chàng không thể nào quên được ngày cuối cùng hai

người đưa nhau đi rong chơi tận ngoại ô thành phố. Hôm ấy trời

thật đẹp. Ánh nắng xuyên qua các tàng cây trải lên thảm cỏ xanh

mướt lấp lánh như các vì saọ Hôm ấy nàng vận toàn trắng trông

như một nàng tiên nữ lạc bước cõi trần.

– Trông em hệt như nàng tiên vậỵ Nhìn em anh cảm thấy toàn

thân em một màu màu trinh trắng toát ra từ tâm hồn…

– Em? Anh bảo em? Thụy Quyên nàỷ

– Vâng! của em… người em bây giờ và muôn thủa!

– Không! và luôn cả anh nữạ Của cả hai đứa chúng mình. – Nàng

cười thành tiếng rồi tiếp tục nói – Anh sắp thành thi sĩ đến nơi

rồị

Thụy Quyên sực nhớ có một lần nào đó, vào ngày đầu xuân, hai

người rong chơi ven bờ suốị Nàng dầm chân vào dòng nước trong róc

rách chảy, còn chàng thì ngồi trên mon đá trắng đưa mắt vẩn vơ

nhìn lên vòm trời xanh thẳm. Nghĩ đến đây Thụy Quyên mỉm cười quay

lại hỏi Quốc Trung:

– Quốc Trung! anh còn nhớ mấy câu thơ mà mùa xuân năm rồi đã

ngâm đó không?

– Có chứ! Thơ anh đâu có phải là thiên ngẳ

– Nhưng hay hay dở, không thành vấn đề… Em chỉ muốn gọi lai

hình ảnh đó thôi!

– Nhưng anh không nhớ…

– Không nhớ có nghĩa là anh rút lại lời ban tặng cho em.

– Không! đâu có như vậỵ Anh dã trao cho em rồi kia mà. Nó đã

trở thành vật sở hữu của em. Ðâu còn là sở hữu của anh nữả! Nếu em

không nhớ có nghĩa là em chê và vứt bỏ cái kỷ vật đó đi rồi! – Quốc

Trung vừa nói vừa cười hỏi lại – Phải thế không, em?

Thụy Quyên ngửa mặt lên cười:

– Anh trưởng thành rồi, Quốc Trung à! Hôm nay anh đã vượt xa em.

Khác với thường nhật, hôm nay Thụy Quyên nói luôn miệng:

– Ðồng quê đẹp hơn thành thị phải không anh?

– Mỗi cảnh có sắc thái độc đáo của nó.

– Theo em nhận thấy, anh thích cuộc sống trầm lặng, thì nông

thôn chính là nơi anh thích hợp nhất…

– Không chắc như vậy, còn tùy theo hoàn cảnh thích nghị

Có lẽ Thụy Quyên muốn che dấu nỗi buồn, nên nàng hết đặt câu hỏi

này đến câu hỏi khác. Thỉnh thoảng Quốc Trung bắt gặp có hai ngấn

lệ ẩn hiện trong hai khóe mắt nàng.

– Thụy Quyên! Nhiều lúc anh muốn hủy bỏ chuyện trở về của mình,

nhưng…

– Không! em nghĩ rằng anh nên về vì sau đó anh cũng phải trở

lại nơi này để tiếp tục việc học hành của mình…nhất là bước vào

ngưỡng cửa đại học…

Rồi nàng cười giả lả:

– Là nam nhi chi chí kia mà! đừng ủy mị như hàng nhi nữ…

– Nói thế em cũng… ủy mị lắm saỏ

– Không. Nhi nữ cũng có năm bảy hạng chứ! Chẳng lẽ cô gái nào

cũng yếu đuối à?!

Trong lúc Quốc Trung đang miên man suy nghĩ thì có tiếng ông Mã

gọi:

– Quốc Trung!

– Dạ, có con…

– Con quả là đứa con chí hiếụ Nhìn thấy con là ba cảm thấy

hết cả bệnh hoạn ngay rồị Chính con đã đem lại niềm vui cho

bạ Nay con đã lớn khôn, học hành đã đỗ đạt thành tài, đó là điều

làm cho ba sung sướng hơn tất cả. Vậy bắt đầu từ giờ phút này,

con phải thay ba cai quản gia đình. Gia tài điền sản của ba má

cố công tạo lập suốt cả cuộc đời, nay giao phó lại cho con. So

với những nhà giàu có hơn, thì nó chẳng là bao, song bấy nhiêu

đó cũng đủ làm nở mặt nở mày với chòm xóm láng giềng…

Ông Mã nói đến đây có vẻ thấm mệt. Cơn đau nhức bắt đầu kéo

đến. Ông cố xoay người vào bên trong. Dường như ông sợ ánh sáng.

Quốc Trung cũng muốn nhân dịp này nói lên ý định của mình về việc

được tiếp tục bước lên ngưỡng cửa Ðại học, để tìm một tương lai

sáng lạn hơn là cứ mãi chôn chặt cuộc đời mình sau lũy tre xanh

này! Nhưng đứng trước tình hình bệnh hoạn của cha, Quốc Trung nhủ

thầm với lòng mình hãn đợi đến khi nào chạy chữa xong rồi hẵn

thưa lại với cha cũng chưa muộn.

Xem chừng ông Mã như đã lấy lại sức quay lại tiếp tục nói:

– Con à! Ngay lúc con còn tấm bé đã tỏ ra hiếu thảọ Con luôn

luôn nghe lời cha mẹ dạỵ Ba từng nói với má con, thằng Quốc

Trung nhà mình quả thật chí hiếụ Ba không hổ thẹn với tổ tiên

là đã sinh con rạ Chính con đã làm cho rạng mặt tông môn. Ba hi

vọng rồi đây gia tài này mỗi ngày một nẩy nở thêm rạ Dòng dõi họ

Mã chúng ta trôi nổi từ đất Bắc Hà đến đây đổ biết bao nhiêu mồ

hôi nước mắt bằng chính đôi bàn tay của mình, lập nên cơ nghiệp.

Từ nay nếu ba có nhắm mắt cũng yên lòng là đã có con tiếp tục

thay thế cai quản sự nghiệp nàỵ

Nói đến đây ông Mã lại thở hổn hển, mắt lim dim cơ hồ như mất

cả thần. Mồ hôi trán vã ra nhễ nhạị Quốc Trung vội lấy khăn tay

lau nhẹ lên mặt chạ Mùi nước hoa trong chiếc khăn của Thụy Quyên

trao tặng chàng ngày gặp mặt cuối cùng thoảng bay ra, nhờ vậy mà

ông Mã cảm thấy tỉnh hẳn người lạị

– Con dùng nước hoả

Quốc Trung ngỡ cha mình không thích, nên chỉ ấp a ấp úng trong

miệng. Ông Mã gật đầu mỉm cười:

– Nước hoa nó giúp cho ba tỉnh hẳn người rạ

Nghe cha nói vậy, chàng mừng rỡ, vội trao ngay chiếc khăn tay

mình cho cha rồi bảo:

– Ba cầm lấy khăn này mà dùng. Khi nào hết mùi nước hoa con sẽ

thấm thêm vàọ Ba cố tĩnh dưỡng đùng suy nghĩ nhiều có hại

cho sức khỏe, nhe bạ

– Ừ! ba cũng biết vậy, nhưng đặc biệt hôm nay ba phải nói hết

những điều gì ba đã nghĩ về con. Hồi tưởng lại từ ngày con vừa

lọt lòng mẹ cho đến khi khôn lớn, ba vừa thương con, vừa đặt kỳ

vọng vào con. Ngày đầu tiên con ôm sách đến trường, ba đưa con đi

trước, má con lẽo đẽo theo saụ Ba đến trường để lập thủ tục xin

cho con nhập học, còn má con chưa từng rời xa con một ngày nào

nên đòi theo để bớt nhớ, dù phải cách xa con chỉ có mấy tiếng

đồng hồ.

Quá vui vì được gặp con nên ông Mã nói thao thao bất tuyệt.

Thỉnh thoảng ông còn nhoẽn miệng cười thật tươi tắn để lộ cả hai

cái nướu trơ trọi không còn lấy chiếc răng nàọ

– Trung à! Ði rửa ráy mặt mày rồi ăn tí bún gạo địMá mới xào

với mỡ heo trộn chung ít hành lá thái vụn thơm đáo để.

Ngồi vào bàn ăn Quốc Trung như kẻ không hồn. Chàng hồi tưởng

lại buổi lễ mãn khóa, mình được liệt vào hàng học sinh ưu tú,

xuất sắc nhất trường. Chàng nhận được nhiều phần thưởng từ phía

các cơ quan gửi tặng. Phần thưởng nào cũng quí, vì nó là niềm vinh

dự của mình. Tuy vậy Quốc Trung cảm thấy sung sướng nhất khi bắt

gặp nụ cười và ánh mắt của Thụy Quyên ban tặng lúc chàng nhận các

phần thưởng ở khán đàị

Bà Mã ngồi bên cạnh lấy quạt phe phẩy đuổi đàn ruồi đang lăn xả

vào thức ăn trên bàn…

– Cố gắng ăn cho nhiều nhiều một chút nghe con. Con trai con

lứa phải ăn thật bạo mới được.

Rồi bà bắt chước ông Mã thường nói câu chữ của thánh hiền:

– “Nam thực như hổ, nữ thực như miêu”mà.

Bà vui miệng nói đủ thứ, bất giác ngưng lại sững sờ nhìn con

hỏi:

– Kìa! sao con trông thờ thẫn vậỷ Bộ con đi đường mệt lắm phải

không?

– Dạ, thưa má không có.

– Thì ăn nhanh lên kẻo nguội lạnh hết. Bún xào phải ăn nóng chứ

để nguội nó bã cả ăn mất ngon. Ba con biết ăn lắm. Ông chỉ ăn

lúc còn nóng sốt. Tật của ba con mười lần như chục ăn đến chảy mồ

hôi mồ kê ròng ròng…Ông bảo như vạy mới ngon.

Rồi bà xích lại gần nói nhỏ vào tai con, mắt thì liếc vào phía

phòng ông Mã đang nằm:

– Ðừng nói, tuy ba con bệnh hoạn ruột phình trướng lên như vậy,

mà không ăn thì thôi, chứ một khi ăn thì ăn cả bát đầy ắp lên như

đơm cỗ vậỵ Có đâu như con, ăn như mèo ấy…

Quốc Trung cười:

– Con bị no quá má à! Má biết không, con vừa ăn cả bát hoành

thánh lớn ở bến xe đò trước khi về nhà mình.

– Từ bến xe đò chợ Huyện về đến nhà mất ba nươi cây số,nào có

phải một hai cây đâu mà chẳng thấy đói bụng?

– Quả thật con còn no lắm má à! Bún má xào ngon ghê! Con thích

món này nhất…

– Ừ thì thôi! để chiều tối má xào lại cho nóng rồi ăn…

Bà Mã vừa nói vừa đứng dậy mang mâm bún xuống bếp, cất vào tủ

đựng thức ăn, rồi bưng bát nước trà nóng đưa tận tay cho con:

– Trà này thơm đặc biệt, uống vào nó tỉnh người ra!

Quốc Trung đưa hai tay đỡ bát nước trà rồi khẽ hỏi mẹ:

– Ba bị bệnh gì mà gầy quá như vậy má?!

– Nghe đâu là bệnh thủy cổ trướng. Thầy thuốc bảo là trong

bụng ba bị úng cả nước. Mấy tháng nay chạy hết thày này đến thày

nọ mà vẫn không thuyên giảm được. Chẳng biết phải làm sao đâỷ!

Mãi bây giờ Quốc Trung mới nhìn kỹ gương mặt mẹ mình. Trông mẹ

sạm hẳn đị Một nỗi buồn lâng lâng len nhẹ vào tâm tư chàng. Mãi

giây lâu sau, chàng cất tiếng nói với mẹ:

– Mai sáng con sẽ đi tìm thầy chữa trị cho bạCon hằng cầu xin

sao cho ba chóng lành và má thì vẫn mạnh khỏe như xưẳ

Nhìn lên mái tóc bạc phơ của mẹ mà lòng xa xót. Nhưng rồi giây

phút xúc động qua đị Chàng bắt đầu nghĩ đến chuyện tiếp tục học

hành của mình.

– Má à!

– Hả? Gì con?

– Con muốn được sớm trở lại trường…

– Con nói gì? Hả?! Trung!

Nụ cười trên môi bà vụt tắt, trên gương mặt thoáng hiện vẻ

buồn. Bà sững sờ nhìn con tưởng mình bị nghe lầm, vội lặplại cau

mình hỏi:

– Con nói gì? Hả? Trung!

– Thưa má, con muốn được trở lại nhà trường sớm vì cuối tháng

này con phải thi…

Bà Mã ngạc nhiên giương tròn xoe mắt ra hỏi:

– Thi cái gì? Lúc nãy con bảo với ba là tốt nghiệp gì rồi kia

mà?!

– Thưa má, đó mới là chỉ mới tốt nhiệp bậc Cao trung thôi…Còn

phải lên bậc Ðại học nữa chứ!

Bà Mã nở nụ cười thật tươi tắn. Trông bà có vẻ sung sướng.Bà nắm

tay con hỏi:

– Nè! Má cũng nghe người ta đồn là học xong bậc đại học, đại

hiếc gì đó là ra làm quan lớn lắm phải hôn?

Quốc Trung cười, siết chặt tay mẹ trong lòng tay mình:

– Không chắc vậy đâu má! Con không có tham vọng làm quan làm

quyền mà chỉ ước ao sao học cho được thật nhiều thôị

– Thôi, thôi đi con ơi! Nếu học không được như vậy thì bấy

nhiêu cũng đủ rồị

Mẹ Quốc Trung là một người đàn bà miền quê chất phác. Nguyện

vọng của bà thật đơn giản. Một là nếu tiếp tục học là phải ra làm

quan lớn, hai là tốt nghiệp cái gì đó sơ sơ thôi, rồi trở về cai

quản tài sản ruộng đất, lấy vợ, đẻ con để nối dõi tông đường…

Ðiều này mới thật sự quan trọng đối với bà.

– Ba con đã mắc bệnh thủy cổ trướng, xưa nay những chứng nan y

như vậy không tránh khỏi cảnh gần đất xa trờị Má cũng đã già

lắm rồi việc nhà cửa không thể không có người trông nom săn sóc.

– Thưa má, con cũng biết vậy nên chỉ đợi khi ba con lành rồi

mới ra đị Nếu không thì con có đến trường cũng chẳng an tâm học

hành gì được.

Câu nói này khiến bà Mã yên lòng. Bà biết ông Mã khó lòng qua

khỏi căn bệnh ngặt nghèo này . Nếu một mai ông Mã chẳng may qua

đời thì Quốc Trung phải ở lại nhà thay thế cho cha chu toàn cơ

nghiệp.

– Con tính như vậy cũng đúng. Nhà neo người, phải chi con có

em có út thì sao cũng được. Ðàng này, lớn cũng con mà nhỏ cũng

con. Nói đến đây bà bỗng ngưng lại trong giây lát như để dò ý tứ

con. Rồi bà mỉm cười nhìn vào mặt Quốc Trung hỏi:

– À! Trung nè! lúc nãy ba con có nói về chuyện con gái nhà họ

Bành không?

– Con gái gì họ Bành má?

– Ðừng nôn nóng con à! Từ từ thế nào cũng phải thành, chỉ trong

vòng thời gian ngắn nữa thôị Ba con đã nhờ người đến dạm hỏi rồị

Nói xong bà Mã lại cười lên thành tiếng ra vẻ đắc ý, trong khi

Quốc Trung bàng hoàng cảm thấy tim mình nhói lên như bị cả trăm

nghìn mũi kim đâm vàọ

– Không đâu má! – Quốc Trung vội kêu lên thành tiếng – tuổi

con còn nhỏ mà ba lại đang lâm trọng bệnh, vui sướng gì mà tính

chuyện hôn nhân!

– Ðó, chính việc đó mới là quan trọng. Tuổi con đã ngoài hai

mươi, đâu có phải còn trẻ mỏ gì nữả! Vả lại, ba con muốn có được

tí cháu bế bồng rồi có nhắm mắt cũng vui lòng…

Nghe mẹ nói, Quốc Trung vã cả mồ hôi trán. Chàng nói như khẩn

khoản:

– Thưa má, xin má đừng nói đến chuyện ấỵ Hãy từ từ đợi đôi ba

năm nữa tính saụ

– Hả? ! Ðợi hai ba năm nữả Trời Ðất Quỉ Thần ơi! cũng tại vì

con chưa nhìn tận mắt con gái nhà họ Bành. Nếu mà con trông thấy

rồi ắt hối thúc không chạy kịp nữa!

Rồi b

à áp sát miệng mình vào tai con thì thầm:

– Con nhỏ ấy nó giỏi lắm con à! Chẳng những đã giỏi dắn đảm

đang mà còn đẹp ghê nữa đị Má đây là đàn bà già cả mà cũng còn

mê tít đừng nói là con trai con lứa như con.

Quốc Trung thở dài năn nỉ mẹ:

– Má à! má muốn con ở lại nhà chơi bao lâu cũng được. Nhưng

xin má đừng nên nói đến chuyện cô gái nhà họ Bành kiạ Việc trước

mắt là con phải lo chạy chữa thuốc thang cho ba cái đã. Con cầu

mong sao cho ba con chóng lành bệnh.

Bà Mã khen:

– Con quả là đứa con chí hiếụ Ba thường nói như vậy với má.

Con gái nhà họ Bành là do chính ba con nhắm đó. Ông cam đoan với

má là khi mà ông cảm thấy vừa bụng điều gì thì y như con cũng

vậỵ

Bà khẽ thở dài nhìn sang hàng xóm:

– Bao nhiêu năm nay nhà mình đìu hiu quạnh quẽ. Con đi học rồi

hôm sớm chỉ có hai vợ chồng già. Nhà người khác thì luôn luôn có

tiếng trẻ con tíu ta tíu như chim kêụ Nếu mà con cưới vợ sớm chắc

là ba con mừng lắm đến hết cả bệnh hoạn cũng nên.

Nghe mẹ nói, lòng Quốc Trung quặn thắt lạị Chưa biết phải ăn

nói làm sao để ngăn chặn lại việc hôn nhân bị mẹ mình cưỡng bách

này thì bà Mã đã nói tiếp:

– Má đang tìm cách để ngày mai con được gặp con nhỏ đó.

Như kẻ bị bỏng phải nước sôi, Quốc Trung vội kêu lên:

– Không! không! đừng, con xin má…

Bà Mã cười ngất nga ngất ngưởng:

– Con trai con lứa gì mà nhát như cáỵ Con đã tốt nghiệp việc

học hành rồi, đâu có phải như mấy cậu con trai làng, hở một chút

là mắc cở, mắc càng…

Rồi bà nắm lấy tay con:

– Ra tận tỉnh thành bao nhiêu năm rồi mà còn nhát như cáy!

Nói đến đây bà Mã chăm chú nhìn con. Bà không che dấu được

nỗi sung sướng. Niềm vui hiện lên rõ ràng nơi đầu mày chuôi mắt.

Ðã bao năm trường rồi chẳng nhìn thấy con nay được gặp lại, bà

nhận thấy con mình khác hẳn. Nó cao lớn hơn xưa nhiều mà da dẻ

hồng hào trắng trẻo nữẳ

– Càng lớn nó càng đẹp rạ – Bà Mã thầm nghĩ trong bụng như

vậỵ – Ðôi tai nó đã lớn lại dài rạ Mũi dõng cao thẳng thớm.

Ðôi mắt đen lánh. Môi đỏ, cằm bạnh. Theo tướng số thì mặt mày

như vậy có số thọ phước. Ông Mã cũng từng nói với bà là về sau

thằng Quốc Trung sẽ có cả con đàn cháu lũ sum suê cả nhà cho mà

xem.

Ông Mã Hữu Tài từ nãy giờ vẫn nằm thao thức đợi con ăn xong

cơm trở vào để nói thêm ít điều cần thiết.

– Quốc Trung! Quốc Trung à! ăn xong chưa con?

Nghe cha gọi, Quốc Trung vội đứng lên chạy vàọ Bà Mã mỉm cười

đưa mắt nhìn theo con chép miệng:

– Coi bộ lớn đệch mà còn sợ gái…

Bỗng từ bên ngoài có tiếng người nói bên ngoài ngạch cửa vọng

vào nhà:

– Chị Mã! chị Mã có nhà không?

Bà Mã vội đáp lại:

– Kìa! chú Hồ! dữ hôn! lâu lắm đi đâu mất tiêu nay mới thấy

mặt?!

Không để cho chú Hồ kịp mở miệng đáp lại câu mình vừa hỏi, Bà

đi thẳng vào vấn đề mai mối:

– Này..chuyện đó nhà họ Bành trả lời như thế nào đó chú?

– Dạ, họ bảo đã ba bốn năm rồi không gặp mặt cháu, nênn cần

“coi mắt” một tí nữa là xong.

Rồi chú lại hạ thấp giọng xuống thì thầm vừa đủ để hai người

nghe:

– Chị Mã nè! em không muốn quấy rầy nhiều với anh trong lúc

anh còn đang cơn bệnh hoạn đau yếụ Em chỉ muốn bàn riêng với chị

liệu có cách nào gọi cháu nó về không?

Bà Mã nhoẽn miệng cười:

– Hãy ngồi uống trà cái đã…

Trong lúc bà Mã đến ấm nước pha sẵn đặt ở bếp rót vào bát thì

chú Hồ ngồi phì phà điếu thuốc to tướng quấn bằng lá bắp khô bên

ngoài, khói thuốc tỏa lan ra khắp cả gian nhà bếp.Chú Hồ là người

hàng xóm tốt bụng. Chú rất nhiệt tình về chuyện giúp đở thiên hạ

bất cứ việc gì một khi đã nhờ đến chú. Ấy vậy mà chú lại lười công

việc nhà. Do đó thím Hồ thường phiền trách, cho chú là hạng người

chẳng được tích sự gì, chỉ lo chuyện bao đồng tứ giái cho thiên hạ.

Chú được ông bà Mã nhờ làm mai mối hỏi con gái họ Bành cho con

trai mình. Với chú Hồ thì đây là đám quan trọng nhất vì hai gia

đình xứng suôi xứng gia, môn đăng hộ đối!

– Chứ sao! bên tám lạng, bên nửa cân!- chú Hồ nghĩ bụng như

vậỵ

Bà Mã vừa bưng bát nước trà lên trao cho chú vừa nói:

– Thằng Quốc Trung nhà tôi đã về rồi đấỵ

Chưa kịp thổi mớ bọt nước trà sang một bên để uống, chú Hồ giương

tròn xoe mắt lên nhìn bà Mã tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Thật à? Cháu nó về vậy mà em có hay biết gì đâủ Thế mà hôm

nay đến đây định thưa với chị đi lên huyện đánh cái giây thép gió

gọ cháu nó về để họ xem mắt mũi một chút!

Chú vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh nhà hỏi:

– Thế Quốc Trung đâu rồi chị?

Bà Mã cười ra vẻ hả hê:

– Trong phòng ba nó.

Rồi bà sợ chú Hồ lần lựa ở lại quấy rầy mất thì giờ nên cười

giả lả:

– Thôi, hãy để hai cha con hú hí với nhau cho phỉ tình mong

nhớ…

Bà Mã vừa nói vừa cười ngặt nghẽọ Thật ra ngay trong giờ phút

này bà cũng muốn ở bên cạnh con để được nhìn thật lâu mặt mày hình

dạng con trai mình cho thỏa lòng đêm trông ngày đợị Chú Hồ cũng

vui lây ra mặt. Theo chú nghĩ nhà ông bà Mã phải cần có dâu con

sớm để phụ giúp trông nom việc nhà cửạ Quốc Trung đi học làm gì

cho nhiềủ Rốt cuộc rồi cũng vô ích thôị Theo chú thì chỉ cần học

đại khái thuộc lòng ba cái bảng “cửu chương”là đủ. Cửu chương thì

chú cũng biết chút ít như “cửu cửu bát nhứt, bát cửu thất nhì,

thất cửu lục tam” gì gì đó. Còn học cách bỏ bàn toán, thì đại để

thuộc mấy câu “nhì nhất thiêm tất ngũ, phùng nhì tấn nhất, tam

nhứt tam thập nhứt, phùng nhứt tấn tam”..đúng theo cái công thức

như vậy là vị chi được rồị Bấy nhiêu đó cũng thừa sức ghi sổ

sách, tính nợ nần. Mình nhà quê nhà mùa học hành chi cho lắm?!

Trong lúc chú miên man suy nghĩ về việc học hành ba cái chữ của

thánh hiền, thì bà Mã cũng cùng một ý nghĩ như vậỵ Theo bà nếu

học hành không ra làm quan được thì về nhà giúp cha giúp mẹ mà

cai quản nhà cửa ruộng vườn, cưới vợ đẻ con để nối dõi tông

đường…có phải hơn không? 00

Nghĩ đến đây bà lên tiếng hỏi:

– Phải không chú Hồ? Như chú chẳng hạn, chú có học hành chữ nghĩa

gì bao lăm đâu mà vẫn lo được việc cho thiên hạ! Chuyện nào làm đối

với chú cũng thành công. Không phải à?

Bà Mã nói đúng. Tuy chú không dám bảo là mình làm thành công

được tất cả, nhưng ít nhất mười đám nhờ vả đến chú thì cũng được

sáu đám. Tứ lục mà! Tứ lục thì cũng đủ để cho mọi người tin tưởng

được rồị Ðâu cần phải chữ nghĩa cho đầy ruột đầy lòng? Chữ nghĩa

học cho nhiều để mà làm ông thánh hả? Làm ông thánh thì cũng đã có

ông thánh đặt ra chữ nghĩa xưa nay rồị Cần gì phải đợi Quốc Trung

lên kinh thành học đỗ đạt thành tài để về làng làm ông Thánh Sống

đâủ

Nghĩ đến đây ông Hồ đột nhiên hỏi bà Mã:

– Có phải thế không chị?

Bà Mã bị hỏi bất thần chẳng hiểu ất giáp gì, song cũng phải gật

đầu đáp bừa cho qua chuyện:

– Ừ, thì vậy chứ saỏ!

Chú Hồ được bà Mã khen tặng liền vỗ đùi đánh đét một cái rồi quay

lại chung quanh câu chuyện làm mai dong của mình:

– Thế thì hay quá! Rõ ràng là ông Tơ bà Nguyệt sắp đặt trước

rồị Vậy thì việc tác hợp vợ chồng cho các cháu chắc chắn thế nào

cũng thành công chị Mã à!

Bà Mã nói nịnh để cho được việc:

– Thành công hay không cũng chỉ trông nhờ vào một tay chú thôị

– Chị nói quá lờị Giúp cho cháu nó nên vợ nên chồng là đủ rồị

Ðâu có gì là khó nhọc?

Nói đến đây chú Hồ đứng dậy cười nói ra vẻ đắc chí lắm:

-Chị đừng bày vẽ ơn với nghĩa em không nhận đầu heo đâu! Em

xin phép kiếu từ. Có gì đêm nay cũng sẽ báo tin cho bà chị biết

ngaỵ

Bà Mã cũng vội đứng lên. Tay trái bà khuynh ngược lại phía sau

đập đập vài cái vào ngay bên dưới cuối lưng mình, đáp lời chú Hồ:

– Không dám! để sáng mai tôi bảo cháu sang viếng thăm chú thím.

Bà Mã vừa nói vừa tiễn chân chú Hồ ra tận cổng ngoài, chắp hai

bàn tay đặt ngay giữa ngực vái chào tỏ vẻ cung kính. Ðợi chú Hồ

đi khuất mới quày quã vào nhà. Bà vừa đến trước cửa phòng thì

cũng đúng vào lúc ông Mã đang hổn hển thở, rầy mắng con:

– Con năm nay đã lớn khôn rồi, lẽ nào lại không lấy vợ? Như

con đã nhìn thấy cảnh quạnh hiu của nhà mình. Ba thì bệnh hoạn

nằm liệt giường, liệt chiếụ Má con thì tuổi tác đã già lại luôn

luôn đau yếụ Việc nhà nếu không trông cậy vào tay con thì còn

trông vào ai nữả Huống hồ là con gái nhà người ta giỏi dang thông

minh hơn ngườị Như vậy mà còn chối từ thì hỏi còn có ai xứng

đáng lọt vào mắt con nữả Ba đâu có bắt buộc con phải đi lấy một

con chằn tinh hay thứ gái dữ dằn như con sư tử cái, mà con cứ một

không hai không? Hay là tại tỉnh thành chữ hiếu không còn nữả! Có

phải vậy không Quốc Trung, nói cho ba biết?!

Quốc Trung im lặng ngồị Chàng quên khuấy luôn lời căn dặn của

Thụy Quyên vẫn giữ cái thói quen dùng lai áo lau mồ hôi trán đang

vã ra nhỏ từng giọt.

– Thưa ba, con không dám nói là không lấy vợ mà chỉ xin ba cho

con thêm vài ba năm nữạ Bởi vì…

– Bởi vì thế nàỏ

– Con muốn được tiếp tục học…

Ông Mã tỏ vẻ ngạc nhiên há hốc mồm nhìn con.

– Học? Học cái gì nữảCon bảo với ba là đã tốt nghiệp rồi kia

mà?

– Dạ! Thật ra thì đã tốt nghiệp rồi, song đó mới chỉ là bậc

Trung học…Con muốn theo lên bậc Ðại học…

– Ðại học? – Ông Mã dằn mạnh hai tiếng “đại học”, nhưng rồi

không biết nghĩ sao lại xuống giọng hòa dịu dỗ dành con:

– Thôi con à! Học thế cũng đủ rồị Con giật được mảnh bằng

Trung học là ba má cũng mãn nguyện lắm rồịMình ở chốn quê mùa học

nhiều cho lắm cũng chẳng ích lợi gì! Ở nơi này người ta mang giạ

ra đong thóc, chứ có ai mang giạ ra đong chữ nghĩa bao giờ?! Thật

con về cũng đúng lúc, ba còn được chút hơi thở dạy dỗ con về nghề

quản thủ việc ruộng đất. Nếu không thì cũng chẳng biết phải làm

sao được nữả Ba sẽ giao hết gia tài điền sản này cho con, cưới

vợ cho con. Sau khi con yên bề gia thất dù ba có nhắm mắt cũng

vui lòng nơi chín suốị

Nghe cha nói, Quốc Trung nghẹn ngàọ Chàng chẳng biết phải ăn

nói ra làm sao nữạ Thực tế trước mắt, cha thì bệnh hoạn triền

miên, mẹ thì già nua ốm yếu làm sao mà đành lòng rứt bỏ ra đỉ

Nếu vậy thì vấn đề kết hôn cha mẹ mình đưa ra không có lý do gì

từ chốị Nhưng có điều biết kết hôn với ai đâỷ Thụy Quyên hay

con gái họ Bành? Trong hai người, Quốc Trung phải chọn một. Với

chàng, tất nhiên là chọn Thụy Quyên rồị Vấn đề làm cho Quốc

Trung băn khoăn liệu làm thế nào khuất phục cho được để nàng chịu

về chung sống với mình tại nơi quanh năm bùn lầy nước đọng thế

này! Ðó là vấn đề nan thác. Giá như mình không phải là con một thì

đâu phải lâm cảnh éo le nàỷ Anh hay em mình sẽ thay thế gánh vác

việc gia đình, còn chàng thì cứ tiếp tục theo lên bậc Ðại học…

Quốc Trung cắn chặt vành môi của mình mà lòng chua xót. Xưa nay,

người đời vốn thường ao ước cái diễm phúc của những người con một

trong gia đình giàu có. Họ đâu có biết nỗi khổ tâm của chàng

trong hoàn cảnh hiện tại, phải giải quyết làm saỏ

Thế là chàng phải có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ. Ðã không

dứt bỏ ra đi thì cũng chẳng thể nào thực hiện được hoài bảo riêng

tư mình được. Chàng cảm thấy tim mình nhói lên. Một nỗi buồn lâng

nhẹ vào tâm hồn. Ngôi trường Ðại học kia rồi đây chẳng bao giờ

chàng được bước chân đến. Ðời sống vô tư dưới mái học đường từ

nay không còn nữạ Hình ảnh Thụy Quyên lại chập chờn hiện lên

trước mắt…

– Thụy Quyên ơi! làm sao ta quên được?

Ðang liên miên suy nghĩ, thì có tiếng ông Mã:

– Con muốn học thêm chẳng có gì khó khăn cả. Hãy đợi cưới vợ

sinh con cái đã, rồi giao việc nhà lại cho vợ con nó trông nom…

– Thưa ba, việc hôn nhân hãy gác lại đợi tính sau có được

không?

Sợ hai cha con tranh luận rất có thể làm mất vui cảnh gia đình

vừa mới sum hợp, bà Mã vội bước vào lên tiếng:

– Này! Ba thằng Quốc Trung à! con nó mới đi về hãy để cho nó

đi thăm chơi đây đó . Việc vợ con cũng chẳng vội gì. Con gái –

đàng kia có chấm được thằng Quốc Trung nhà mình không vẫn còn

chưa rõ. Hãy đợi thử xem…

– Hừm! nó mà chê bai thằng Quốc Trung nhà mình à?! Nếu vậy để

thử xem họ chấm được đám nào khá hơn không?

Rồi ông quay lại nhìn con khẽ gật đầu có vẻ hãnh diện. Tuy không

nói ra song cũng đủ thấy là ông muốn nói con trai mình vừa đẹp

trai, vừa học giỏi, thử hỏi trong làng này còn đám nào hơn đám họ

Mã nàỷ

– Thế cũng được. Má con nói đúng. Con nên đi thăm bà con chòm

xóm. Lúc con còn chưa về nhà, ai cũng hỏi han con.

Quốc Trung lặng lẽ nắm tay cha mình siết nhẹ rồi bước ra khỏi

phòng cha nằm. Nhưng vừa bước ra chưa khỏi cửa phòng chàng bỗng

nghe cha nói với mẹ mình:

– Má nó nên đưa con nó đi thì hơn. Nhớ về sớm sớm với tôi nha!

– Yên chí nằm ngủ đị Tôi sẽ đưa con về ngay giao trả lại cho

ông phỉ tình thủ thỉ với nhaụ

Ông Mã mếu máo cườị Hai hàm răng ông rụng cả, chỉ còn lại một

cái răng nanh duy nhất vì lỏng gốc, bị thòng xuống lòi ra bên

ngoàị Ðây là lần đầu tiên nụ cười hé lộ trên vành môi héo hắt kể

từ ngày ông nằm trên giường bệnh.

*

CHƯƠNG HAI

Bình luận về bài viết này