SÔNG TRÀ ĐÊM THANH – thơ Sông Hậu
SÔNG TRÀ ĐÊM THANH
Thơ ơi
Thơ có cùng Ta ?
dìu Em ngắm cảnh sông Trà đêm thanh
Giữa dòng sông
sáng long lanh
đôi bờ xe nước ru cành lá non
Nâng niu
từng búp môi son
trao nhau mỗi độ Xuân càng thiết tha
Đầu nguồn
ngàn cánh sao hoa
nở trên đỉnh núi Sơn Hà, Cam Long
Xuôi nguồn
khúc tựa Núi Ông
chia đôi : dòng đục – dòng trong – la đà
Con tàu “Thống Nhất”
tăng pha
cầu Trường Xuân rõ nhịp qua hai miền
Trăm đôi mắt
bỗng lặng yên
giữa lòng Quảng Ngãi dịu hiền sáng ra
Lung linh
thềm cát trắng ngà
quán chờ ước hẹn tình xa tình gần
Mây trôi
trong ánh trăng ngân
chuông chùa Thiên Ấn nhịp vần thi ca
Tam Thương
Thạch Bích, Ai qua
lối nào thấp thoáng mái nhà như son
Cuối nguồn
gối bãi biển Đông
ánh đèn nhấp nháy, bến mong thuyền về
Dừa nghiêng
hỏi liễu Mỹ Khê
cớ chi Em xõa tóc kề vai Anh ?!
Lũy tre
uốn khúc quanh quanh
Cô Thôn xóm nhỏ một nhành quê hương
Thu Xà
óng ánh hạt sương
lắng hồn thi sĩ : “Buồn Vương Ngô Đồng”
Người đi
canh cánh nỗi lòng
qua cầu Trà Khúc, nhớ dòng sông thơ.
Quảng Ngãi – 1986 – Sông Hậu.
HƯƠNG NẾP TRÀ GIANG
Chiều chiều
ngồi nhớ quê hương
nhớ từng chiếc bánh người thương gởi vào
Vẫn hương nếp
của ngày nào
dẻo thơm biết mấy tình bao nhiêu tình
Ta nào nỡ lại
lặng thinh
khi Người đã thật thương mình – nếp ơi !
Năm sau
nếp đã chín rồi
thành đôi bánh có nhớ lời Người thương ?
Người đi đây đó
ngàn phương
quên sao được nỗi quê hương đang chờ
Người về
nối nhịp cầu thơ
trăm năm bến cũ gối bờ sông xưa
Bóng tre xanh
lẫn bóng dừa
lắng trong dòng nước mỗi mùa xuân sang
Chắt chiu từ đất
Trà Giang
cho Tôi hương nếp nồng nàn tình quê.
Tân Bình – 1992 – Sông Hậu.
HƯƠNG TÌNH TRÀ GIANG
Cảm ơn Em
đã cho Anh
hồn trong đồng điệu xây thành non thơ
Chiều buông óng ả
như tơ
sợi thương – sợi nhớ – sợi chờ Em sang
Dìu nhau về bến
Trà Giang
lao xao ánh nguyệt giữa làn nước trôi
Khúc sông kia
tựa khúc đời
nửa trong – nửa đục – từ thời xa xưa
Gió ru nhánh lá
đong đưa
lặn trong đáy nước như chưa đong đầy
Xa xa
thấp thoáng thuyền ai
cuối bờ cát trắng, bóng mây là đà
Lối cầu Trà Khúc
Ta qua
đứng trông dòng nước la đà ngất ngây
Tóc xanh Em gối
bờ vai
tóc đùa với tóc, tình say đường tình
Đất trời bỗng chốc
lặng thinh
đôi bờ ngan ngát hương tình Trà Giang.
Sài Gòn – 05/02/2009 – Sông Hậu.
Trả lời |
Chuyển tiếp |
Trả lời