Ta đi ăn sương trong đường rừng trơ ngọn – thơ Bùi Minh Vũ

thơ Bùi Minh Vũ

Ta đi ăn sương trong đường rừng trơ ngọn

 

Em

chỉ còn em

Thời gian bỏ quên ngoài ngõ phố

Trăng lấp chúng mình trên đèo Phượng Hoàng

Đọc câu thơ mở vòm miệng đói

Em

Đôi âm tiết nhuộm cõi hư vô

Chẳng có đồng tiền thương lượng việc làm khan hiếm

Ngoài kia lũ chuột đen chui vào hủ nếp

Em chẳng hề rung nghiêng trong trận gió già

Đôi chân chẳng lún xuống bùn nhão

ăn miếng cơm hiu quạnh

Ngẩn cao trong nắng quái

Nhìn trẻ hàng ngày không cầm vở

Chia nhau đôi viên kẹo ngọt bồ hòn

Chỉ còn em

Nhẩn nha

Thừa ngày

Dư tháng

Mặt trời ngoài trái tim

Mặt trăng trong trái tim

Tinh xảo đôi bàn tay ngà

Chẳng ngủ canh dài vết thương lở lói dòng sông

Em

Chia ngày thừa

Tháng dư

Năm nhuận anh

Về đâu sáng nay nếu em không còn ngồi trên chiếc ghế nghiêng ti vi

Ăn gì trưa nay nếu em không đứng bếp

Anh làm bể chiếc dĩa men vang điệu nhạc tan vỡ thời gian khóc không gian xứ sở

Bước chân con kiến

Hẹp hòi nhìn ngoại ô

Nhớ nhãn lồng Hưng Yên

Mãi mãi

thần linh không bao giờ chết trong thi ca

đôi mắt em đánh thức anh

Ngày xé trái đầu non

Em

đã sống

Trong ngoại ô lưa thưa nhà bụi đỏ

Chẳng có bạn

Kỷ niệm bỏ quên ở trường cùng sân khấu rung rinh

nhắm mắt

Bóp nát hư vô trong giọt rượu sầu

Vá lại những lỗ thủng trong người anh chiều chiều

Thế giới đầy mùi hôi

Ẩm mốc những đóa hoa

Trăm ngàn linh hồn bơi đói

Đầu mọc lên dao găm

Máu đóng băng

Trách chi ngày chưa kịp mua báo Tuổi trẻ cười

Ra nước mắt

Nếu anh không đút cơm cho Mít

Trói linh hồn anh néo vào hư không

Lẻo từng miếng dưới nắng Cao nguyên

Em

Vệt sao cuối trời rồi

Ta đi ăn sương trong đường rừng trơ ngọn

Lạc vào cổ tích

nỉ non gió núi

Phủ liệm chiếc khăn ố thời gian.

Bùi Minh Vũ. 3-2011

 

Bình luận về bài viết này