Con người về đâu nếu Cộng sản tiếp tục cai trị ?

Con người về đâu nếu Cộng sản tiếp tục cai trị ?

 

Nguyễn Quang

 

Con người có lúc chẳng may lâm vào hoàn cảnh như thế nầy, biệt giam là một căn phòng nhỏ và rất nhỏ đủ để nửa nằm nửa ngồi và nơi đó mọi sự thật đơn giản song cũng thật hỗn mang như những ngày khởi thủy Đấng Tạo Hoá dựng nên trời và đất.

 

Trong xà lim nhỏ để giam các tử tù hoặc những người đang bị tra cứu, nó được xây kín bởi nhiều bức tường thành, không có một chút ánh sáng nào lọt vào bên trong, ta có thể đưa bàn tay lên song không thấy gì cả. Nơi đây không còn phân biệt ngày và đêm… Một không khí bao trùm lên khắp cả: Sự tối tăm hơn cả mọi sự tối tăm.

 

Khoảng không, đất, trời…đây là kiểu nhà mồ chôn người sống, có một bệ nằm giống như một cỗ quan màu đỏ, ở đó được gọi là Căn Nhà của Quỷ.

 

Đất sinh cây trái và thảo mộc được sử dụng thành các loại bàn cùm, các tù nhân bị cùm chân vào đó trong một tuần lễ sẽ không còn đi lại bình thường được nữa.

 

Qua một lỗ thông gió nhỏ, cơm canh được ném vào hằng ngày, nơi ánh đèn tuần tra soi quất vào xà lim… Đó cũng là ánh sáng duy nhất của các tinh tú và vì sao.

 

Thời gian đều bị xáo trộn. Chim trời cá biển nào có biết… chỉ thấy toàn bọ, gián, nhất là các con giòi từ hố xí cứ trồi lên… chúng đi theo thành hàng hoặc bò lan khắp nơi. Và mọi chuyện kinh tởm đó cũng trở nên bình thường vì các tù nhân không còn cách nào khác hơn nơi thế giới nhỏ bé nầy, như với hai lít nước cho mỗi người trong ngày, để vừa ăn vừa uống và các nhu cầu vệ sinh khác.

 

Con người được tạo nên theo hình ảnh của Thiên Chúa, nhưng cách hành xử của con người thể hiện như thế nầy: Con người thay vì sinh sản cho đầy khắp mặt đất lại giết nhau ngay từ khi các phôi mới hình thành và có tội là tội từ trong tư tưởng, rồi phá hoại môi trường thay cho chinh phục đất đai -“Hãy cai quản các loài cá dưới biển, chim trên trời và muôn thú…” Song con người đã quay lại hãm hại lẫn nhau đến cùng mặt đất. Và nơi đây có một hình thái trả thù của con người: các tù nhân vừa ăn vừa phải đi cầu trong một cái bát.

 

Bài kinh trả thù bao giờ cũng kết thúc bằng lời hô hào đả đảo hoặc hãy bắn giết…

 

Trong một lần vượt ngục thất bại, các tù nhân đã quì xuống và xin được khoan hồng nhưng viên trưởng trại đã nhất quyết một cách sắt máu ra lệnh bắn đồng loạt. Có người còn chưa chết, y kéo tóc lên và bóp cò thêm mấy phát gọi là ân huệ.

 

Con người thù hằn nhau đến mức được trả thù: một viên chức thuộc chế độ miền Nam trước đây, trạc ba mươi tuổi, bị nhốt trong một chiếc lồng sắt nhỏ đủ gói gọn một con người quẫy cựa trong đó. Và những người chung quanh đầy gươm giáo, họ đâm một cách man rợ như đang giết được loài thú dữ. Bọn họ nhảy múa ca hát các bài Lãnh tụ ca trước sự quằn quại, rên siết của nạn nhân… máu phun, con mắt lồi ra, quần áo rách nát và họ cố đâm thật nát mà không biết con người ấy đã chết tự bao giờ trong đau đớn, tại thôn An Mỹ miền Trung Việt Nam .

 

Có nhiều người và cả trẻ em vây quanh chứng kiến.

 

Trong trường hợp có quá nhiều kẻ thù, họ chôn sống tập thể, những kẻ chưa kịp chết đã cố vùng vẫy khiến các lớp đất bên trên như có sự chuyển động xập xình.

 

Các cảnh sát đặc biệt thuộc đội hành quyết, họ lạnh lùng nhét quả chanh vào miệng các tử tù trước khi mang ra trường bắn và xem đó như lòng yêu nước, một nghĩa vụ, bổn phận quốc tế, vì tha nhân không cùng tư tưởng với họ.

 

Xác nhiều người Việt Nam nằm trơ vơ, bị lôi đi trên khắp đường phố và cả người sống bị hành hạ, cạo trọc đầu, bịt đồ dơ trước miệng dẫn độ qua các nẻo đường khi đất nước gọi là thống nhất.

 

Theo Sách Sáng Thế ký: ngày thứ Bảy ấy, ngày Thượng đế nghỉ ngơi mãn nguyện, nhưng nơi đây có nhiều tiếng khóc than, nhiều người trong tuyệt vọng; song, bao giờ ngọn lúa còn mọc ngoài đồng tiếng chim còn hót, con người vẫn còn ước mơ và hy vọng: Niềm mong ước thật sự của con người nơi chốn khốn cùng bi đát nhất không phải là Tự do vì ai cũng nhân danh Tự do về phía mình… Không một giáo phái, không một chính phủ, không một trường phái nào mang lại Tự do đích thực khi còn là một khuynh hướng. Con người mong ước có tình yêu vì trong sự cảm nghiệm trước cái chết rằng: Chỉ khi nào có tình yêu thật sự lúc đó con người mới có Tự do…

 

Và Tự do ấy thể hiện tính thể của nó theo các giá trị chung mà nhân loại cùng công nhận: nó là những giá trị Phổ Quát, những giá trị nầy được thể hiện qua các tổ chức quốc tế như Hội Quốc Liên, Liên Hợp Quốc.

 

**

 

Sự bất an đến nhiều thế hệ

 

Kẹt xe chưa có lối thông, đó là tình trạng chung của các thành phố lớn. Hà Nội, Sài Gòn hai thành phố lớn nhất Việt Nam với những dòng xe nối dài vượt từ giao lộ này đến giao lộ khác, sự ùn tắc giao thông thường xuyên trên những tuyến đường vào giờ cao điểm và riêng tại Việt Nam bức tranh ấy sáng lên đặc biệt với hình ảnh dễ thấy nhất trên nhiều đường phố là xe máy, xe đạp bao vây xe buýt.

 

Chính quyền toàn trị đưa ra nhiều biện pháp có cả Ủy Ban An toàn giao thông quốc gia, nó cũng giống như các uỷ ban phòng chống lũ lụt, tất cả đều mang tính chất chống đỡ hơn là giải quyết tận căn để của vấn đề từ những con người chẳng những có tài mà phải có cái tâm với đất nước, cho nên đã có bao đề án nhưng vẫn chỉ là đề án mà chính nó thật sự lại là những đề án ùn tắc.

 

Đó là những dự án tiền tỷ thành phế liệu, một buổi sáng trên đường về trung tâm thành phố Sài Gòn, người dân nhận thấy những chiếc xe ba gác chất đầy những trụ đèn giao thông còn thật tốt cùng với tiếng xầm xì chửi thề của những người ráng sức đẩy chiếc xe quá tải: đồ tốt như thế này mà mang đi làm phế liệu, thật là phí phạm…

 

Ông ba gác khác thêm vào: có như vậy chúng mới có ăn, lại được thưởng là có đầu óc sáng tạo nữa… Tất cả ráng đẩy trong ánh mắt dõi theo của người dân thành phố trong sự tiếc rẻ của chung nên không ai khóc và lãng phí không ai xót lòng. Những nhà quản lý gốc giá áo túi cơm nay nhảy lên làm lãnh đạo nên tiền tỷ đối với chúng cũng như chuyện ca cải lương tỷ với muội, nếu có lớn là lớn hơn vài chục bạc nên những quyết định phí phạm hàng trăm tỷ đồng chúng xem nhẹ như cỏ rác, vì cái đang có là của người khác làm ra, còn vô sản lưu manh có bao giờ lao động thật sự bằng công sức của chính mình mà nhận ra giá trị của đồng tiền.

 

Thật thảm hại! Chúng có đủ những danh từ hoa mỹ khi ai đó mồi cho vài câu khẩu hiệu như tăng cường năng lực giao thông, phòng chống ùn tắc giao thông… Nên người dân tỏ ra than oán trong vấn đề này, các tổ chức tài chánh thế giới như quỹ tiền tệ, ngân hàng thế giới phải xem lại sự minh bạch của chính các tổ chức này khi rót tiền vào cho các chế độ toàn trị. Ôi những cây trụ đèn tín hiệu giao thông còn mới và biết bao thứ tài nguyên trên đất nước này vì sự độc quyền lãnh đạo mà thành phế liệu, nhưng những thứ ấy không chỉ vứt đi là xong chuyện vì trước hết nó là thuế của dân, thấm thía hơn nó từ các nguồn vốn vay nước ngoài mà con cháu chúng ta phải trả về sau đến đời đời kiếp kiếp vẫn chưa hết nợ.

 

 

Du khách được dịp thăm quan trường năng khiếu thể thao ở Sài Gòn, theo sự giới thiệu đây là một mô hình lý tưởng, nằm ngay tại trung tâm thành phố, Quận I. Bề ngoài rất hoành tráng với sáu tầng lầu, nhưng không gian giành cho việc học của học sinh chỉ gói gọn ở tầng sáu. Những dãy lầu còn lại là phòng của ban giám hiệu và chỗ ở của các vận động viên chuyên nghiệp. Mang danh là một trường thể thao nhưng các em cho biết khi đến giờ thực hành phải đến sân vận động khác để tập luyện. Nhiều phụ huynh tình cờ gặp chàng và cho nhận xét: không chỉ ở đây mà nhiều trường năng khiếu ở thành phố này cũng vậy nó giống như những chiếc bánh ngon nhưng rỗng ruột. Chỉ tiêu đào tạo rất nhiều như bóng đá, bóng ném, bóng bàn, điền kinh, võ thuật, cầu lông, cờ… nhưng thực chất chỉ đào tạo một vài môn để duy trì trường. Các em cũng như phụ huynh đều biết rất rõ: chế độ Cộng sản thì bao giờ cũng hô hào dữ lắm!

 

Rải rác theo chiều dài hình chữ S của Việt Nam, du khách sẽ chứng kiến các trẻ em, trong số đó có nhiều em bán hàng rong nơi các bến xe bị xơ hoá cơ delta thật tội nghiệp. Các khớp vai bị sệ xuống và mọi người gọi là chứng sệ cánh. Tất cả là do tiêm chích như thuốc quá hạn không bảo đảm an toàn chất lượng. Bộ y tế thì đổ lỗi cho tâm lý người dân là thích tiêm chích nhưng đây quả là sự vô trách nhiệm của ngành y tế gây nên hậu quả tàn tật không lường cho hàng chục ngàn cháu theo thống kê chính thức sẽ mang dị tật suốt đời. Đặc biệt lòng tự trọng rất cao của các quan tham là không thấy có ai từ chức cả từ Trưởng phòng, Giám đốc Sở đến Thứ trưởng, Bộ trưởng đều nhởn nhơ bình chân như vại!

 

Và đây là toàn cảnh của các cơ sở chế biến nước tương của tư nhân: nó hoàn toàn bí mật, đó là những chuyện pha chế không phải ai cũng biết và với người sản xuất thì nguyên tắc không cho ai biết là tốt nhất vì một khi biết rồi sẽ không có ai dám dùng xì dầu nữa. Lời phát biểu đầu tiên với bất cứ ai sau khi thấy họ làm là: Thiệt ớn! Kinh khủng quá khi tận mắt xem sản xuất nước tương…

 

Đa số người tiêu dùng không biết rõ nguồn gốc sản phẩm này thế nào và người chế biến sử dụng các chất phụ gia tùy tiện theo cảm tính nên thường dẫn đến quá liều. Đặc biệt về mặt nhà nước các cơ quan kiểm định chỉ là hình thức nếu không muốn nói chỉ cần dí vào túi một ít tiền hay tổ chức một chầu nhậu mọi sự sẽ được thông qua nhanh chóng qua phương pháp kiểm định ngó ngó tay nhận phong bì…

 

Một lò nấu nước tương đúc bằng xi măng hay trét đất, có khi đặt sát nhà vệ sinh và thường như thế, chung quanh nào lu, khạp bằng sành và các vật dụng linh tinh khác. Một cái thùng phuy để chứa một thứ nước đen sì, sền sệt, nổi váng dầu không được che đậy đó là công đoạn chính của việc chế nước tương tại Việt Nam. Ôi cái thùng chứa nước dịch đen đen, mốc bẩn nó bao gồm những gì bên trong không ai biết. Chỉ có một điều chắc chắn nó sẽ gây đột biến gene ở người mà phàm đã làm người thời phải chết, nếu không chết trước cũng chết sau, do vậy không có gì đáng bận tâm với các quan tham thanh tra chất lượng, an toàn thực phẩm trong chế độ toàn trị.

 

 

Rồi những chuyến xe buýt “hành hương”, về Sài Gòn cũng phải đi thăm quan thành phố một vòng bằng phương tiện xe buýt. Khi xe đến các bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên mọi người chen lấn ở cửa xuống để lên xe, sau khi vào trong một lúc rồi mới hiểu cho dù có bảng ghi như thế nhưng tài xế thay đổi liên tục muốn đóng mở cửa nào tùy tiện. Vừa mới lên xe chân trên chân dưới chưa kịp vịn thành xe, chúng đã cho chạy ngay với những lời hối hả và bàn tay giựt mạnh lôi hành khách vào trong của các tài phụ. Thật là một màn biểu diễn đau tim!

 

Tất cả từ Giám đốc sở đến bác tài đều có câu trả lời chung: xe buýt chạy theo thời gian qui định nên tài xế sợ bị trễ giờ khi đến các trạm sau. Còn cửa lên cửa xuống thì tiếp viên không giải thích được, chỉ trả lời ngắn gọn trong hé cười: Tài xế muốn vậy. Nghĩa là trên chuyến xe này tài xế là vua!

 

Theo cảm nhận của nhiều du khách cũng như người viết với đường lối mới không phải là chuyện trợ cấp tiền bạc mà là chuyện điều hành, từ cách giao tiếp của các tiếp viên đến hành vi của bác tài, đó là cách thể hiện nếp sống, nếp nghĩ mà văn hoá là những gì còn lại sau khi quên tất cả.

 

Và một khi đã quên hết vẫn còn nhớ một thời người dân trên đất nước này dù chỉ khác biệt chính kiến phải bị hành hạ: con người gồm các tù nhân vừa ăn vừa phải đi cầu trong một cái bát!

 

 

Nguyễn Quang

 

*Trích từ tác phẩm Biển Đỏ Việt Nam, cập nhật ngày 3-02-2011

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận về bài viết này