TUỲ EM thơ Dzạ Chi
TUỲ EM
Gió đã ngủ! say trên làn tóc rối
em hồn nhiên lơ đễnh hát vu vơ
nên nào biết một vì sao đang đợi
rủ em về luân vũ giữa cơn mơ
Em cứ xoã tóc bên đời hư thực
có sao đâu con sóng đã dậy thì
Ta ngọn hải đăng thầm soi ký ức
Sóng về đâu mà hăm hở thoát y ?!!
Cũng có thể mặt trời không đủ nắng
áo thơ phơi chưa ráo mực thề bồi
nụ cười em một đời Ta vác nặng
mười ngón chân ê ẩm cóng tê rồi
Mây chắc chắn đêm nay không về kịp
mưa làm sao tắm mát những cơn giông
em cố ngủ cho qua mùa bão tuyết
đợi Ta về thay thế gió thu đông
Hay em cứ tịnh yên như phiến đá
đừng hé môi sương sẽ lạnh mắt chờ
gian nan cũ đang cùng Ta mặc cả
giá bàn tay trang điểm một cơn mơ
Nếu em khóc suốt cả mùa băng giá
có hề chi…thơ rẽ lại đường ngôi
tóc sẽ thẳng chia đôi bờ nghiệt ngã
nối được không ?!! em hỏi thử đôi môi.
Dzạ Chi
NGƯỜI VỀ
Người về đôi mắt đăm chiêu
Áo thơ dấu một đôi điều trong sương
Ta lêu lổng giữa mùa thương
Bàn tay tiên vẫn bao dung nhiệm mầu
Môi người héo một trời sầu
Ta thâu đêm réo nơi đâu khơi nguồn
Tóc người rối sợi trầm hương
Ta đau như thể đêm tân hôn buồn
Hóa thân kiếp vạc đêm sương
Hồn Ta tục lụy lạc đường thiên di
Mai này đan áo vu qui
Mủi kim người có chút gì buồn không
Ta từ ẫn ngữ dung thân
Niêm phong cổ tháp vẽ chân dung đời
Vẽ vì sao mới đổi ngôi
Đường băng khép một cuộc chơi thăng trầm.
Dzạ Chi